Monday, September 24, 2007

Radio Vietnamese Global

1.BBC Vietnamese - 21:30GMT +7 (Hanoi Time),14:30GMT (London Time)






























2.BBC Vietnamese - 06:00GMT +7 (Hanoi Time),23:00GMT (London Time)






























3.VOA Vietnamese - 20:00GMT +7 (Hanoi Time),13:00GMT (London Time)






























4.VOA Vietnamese - 22:00GMT +7 (Hanoi Time),15:00GMT (London Time)






























5.VOA Vietnamese - 05:30GMT +7 (Hanoi Time),22:30GMT (London Time)






























6.RFA Vietnamese - 6:30GMT +7 (Hanoi Time),23:30GMT (London Time)





























7.RFA Vietnamese - 21:00GMT +7 (Hanoi Time),14:00GMT (London Time)





























8.RFI Vietnamese - 21:00-22:00GMT +7 (Hanoi Time),14:00-15:00GMT (London Time)






























9.RFI Vietnamese - 22:00-23:00GMT +7 (Hanoi Time),15:00-16:00GMT (London Time)































10.NHK Vietnamese - 16:00GMT +7 (Hanoi Time),09:00GMT (London Time)






























11.VOV1 - Voice Of Vietnam 1






























12.VOV2 - Voice Of Vietnam 2






























13.VOV3 - Voice Of Vietnam 3






























14.VOV6 - Voice Of Vietnam 6




























Sunday, September 23, 2007

Em bé Việt Nam và viên sỏi































Thơ Trần Trung Đạo, Nhạc Phan Văn Hưng do Phan Văn Hưng hát.

Nhạc phẩm trích từ CD thứ 6 của anh “Nơi Phía Bình Nguyên” ...

Mai em lớn dù phương nào cách biệt

Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam

Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm

Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại...

Em Bé Việt Nam và Viên Sỏi

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi

Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu

- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy …là phần Bé đấy

Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Ðang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm

- Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng nầy thôi
Em nhớ kỹ trong lòng
Em chỉ ra ngoài Ðông Hải mênh mông
Cho tất cả những câu hỏi khác

Mẹ em đâu?
- Ngủ ngoài biển cả

Em của em đâu?
- Sóng cuốn đi rồi

Chị của em đâu?
- Nghe chị thét trên mui

Ba em đâu?
Em lắc đầu không nói

- Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa

Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Ðã sống sót sau sáu tuần trên biển

Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi

Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Ðã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Ôi những giọt máu Việt Nam
Linh diệu vô cùng
Nuôi sống em
Một người con gái Việt

Mai em lớn dù phương nào cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại

- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy…là phần Bé đấy

Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
- Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc

Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Mai nầy ai hỏi Bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển

Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn
Nơi tiếng chị rên
Nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại
Với muôn trùng sóng vỗ

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.

Trần Trung Ðạo



Lời Phật dạy...


Ý NIỆM
Lễ vật lớn nhất đời người là lòng Khoan Dung
Danh dự lớn nhất đời người là lòng Tự Trọng
Thất bại lớn nhất đời người là lòng Tự Đại
Bi ai lớn nhất đời người là lòng Ghen Tỵ
Tội lỗi lớn nhất đời người là lòng Bất Hiếu
Đáng thương lớn nhất đời người là Tự Ti
Phá sản lớn nhất đời người là Tuyệt Vọng
Món nợ lớn nhất đời người là Tình Cảm
An ủi lớn nhất đời người là lòng Bố Thí
Sai lầm lớn nhất đời người là tự Đánh Mất Mình
Tài sản lớn nhất đời người là Sức Khỏe và Trí Tuệ
Kẻ thù lớn nhất đời người là Chính Mình

Hãy biết ơn ai đó...!


Hãy biết ơn ai đó đã làm ta tổn thương,vì nhờ họ ta trở nên cứng rắn hơn .
Hãy biết ơn ai đã lừa dối ta,vì nhờ họ ta nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn .
Hãy biết ơn ai đã đánh ta đau,vì nhờ họ ta ít gây ra nhiều nghiệp chướng .
Hãy biết ơn ai đã ruồng bỏ ta,vì nhờ họ ta biết làm sao để đứng vững 1 mình.
Hãy biết ơn ai đã làm ta vấp ngã,vì nhờ họ mà ta vững bước hơn trên đường đời.
Hãy biết ơn ai đã làm ta nhục nhã,vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn.
Hãy biết ơn ai đã làm ta đau để ta biết rằng hạnh phúc mỏng manh thế nào?
Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu?
Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa sao?
Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng thành được không?
Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.
Hãy cảm ơn những thử thách. Vì nếu không có thử thách nào thì liệu cái gì có thể xây dựng nên sức mạnh và cá tính của bạn?
Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm gì thì cái gì sẽ dạy cho bạn những bài học đáng giá như thế đây?
Hãy cảm ơn những khi bạn mệt mỏi. Vì nếu bạn không khi nào mệt mỏi tức là bạn không làm việc gì hay sao?
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa. Suy nghĩ luôn có thể chuyển tiêu cực thành tích cực. Nếu bạn biết cách biết ơn những thứ rắc rối của bạn thì chúng có thể giúp ích nhiều cho bạn đấy!

Dành cho bậc làm cha mẹ


VIẾT TỚI NHỮNG BẬC CHA MẸ VÀ NHỮNG NGƯỜI CON
Bài thơ này của Nguyễn Thế Hoàng Linh (1982)


Họ không hiểu những điều tôi muốn:
Những bữa cơm không có tiếng dạy đời
Họ không hiểu và họ không chịu hiểu
Trong gia đình tôi thấy bị bỏ rơi
Ừ, cũng được, tôi lặng im mà sống
Với niềm vui của họ,cũng cố cười
Nhưng họ đã lớn và ít nhiều thực dụng
Coi tôi là thằng bé hai mươi
Ở bên họ tôi mất dần hơn ấm
Những bữa cơm thường để lấp dạ dày
Cuộc trò chuyện chỉ mang danh trò chuyện
Vòng xoáy cuộc đời làm họ lãng quên ngay

Họ ngồi lại và luận bàn suy tính
Cho tương lai của những đứa con mình
Họ cung cấp cơm ngon và áo đẹp
Và tin rằng họ hết sức hy sinh
Họ không hiểu những điều tôi viết
Họ cứ lo cho cuộc sống sau này
Họ không hiểu là tôi đang dần chết
Bất cứ lúc nào cũng dễ xuôi tay

Họ không nói dẫu một lời tin tưởng
Không một bàn tay ủng hộ lúc tôi cần
Họ không hiểu nỗi đau con người sống
Trong ngôi nhà mãi mãi sự phân vân

Họ có những mối quan hệ lớn
Không dù ô nhưng đã thích nghi với quà cáp phong bì
Họ đã coi sự đời là thế
Sao chẳng thà họ đời nốt tôi đi

Họ không hiểu tôi khổ hơn con chó
Bị nhốt giam mà lại có cái đầu
Họ yêu tôi và họ thương tôi lắm
Họ khuyên tôi như dạy kẻ ngu lâu
Tôi hiểu họ hơn bản thân họ hiểu
Họ đã không ham đọc sách nữa rồi
Âm nhạc ít, thể thao cũng ít
Làm sao cho nhận thức sinh sôi?
Những ám ảnh về một thời đã cũ
Những trái ngang trong cuộc sống thị thành
Khiến họ nhiễm thói nhìn vào bề nổi
Và thôi tìm sâu lắng những mong manh

Giờ họ sống quá thiên về lí trí
Họ yên tâm họ đã tốt hơn người
Và như thế còn cần gì tự hỏi:
Hạnh phúc là gì hở hạnh phúc ơi?
Giờ họ đã không tin vào khao khát
Họ loay hoay trong trách nhiệm gia đình
Họ cứ sống hộ và nghĩ hộ
Và thông minh hộ trí thông minh

Tôi nản lắm khi ở trong xã hội
Người khổ đau vì cái sự Người
Tôi tranh đấu cố mà tranh đấu
Cho một điều gì đó đẹp tươi
Họ thì nghĩ:"ấy dà, tuổi trẻ
mơ mộng nhiều, lí tưởng xa xôi"
Họ đem cái hão xưa cũng mình ra ví
Nhưng họ đâu có phải là tôi
Họ không nghĩ khi tôi bằng tuổi họ
Hẵng thử so chỗ đứng chỗ ngồi...
Họ luôn bảo phải nhìn vào thực tế
Thực tế là gì khi hạnh phúc gia đình cứ như vôi
Thực tế là cái nhìn tôi hơn họ
Nhưng họ không tôn trọng cách sống tôi
Họ không mắng chửi không chà đạp
Chỉ những tiếng thở dài và bóng gió, vậy thôi
Hay tại tôi, tại tôi không biết sướng
Vâng, tại tôi, tất cả tại tôi
Tôi uất lắm, nhiều khi tôi uất lắm
Có mẹ cha sao phải uất phải buồn
Tôi sống trong một cuộc đời kỳ quái
Muốn bình thường mà đau đớn luôn luôn

Họ không hiểu cứ để yên tôi sống
Để tôi yên mà bước vững trên đường
Họ đỡ khổ và tôi đỡ khổ
Và hồi sinh lại lẽ yêu thương...
Họ không chấp nhận và họ không chờ đợi
Họ lôi tôi như con chó đến trường
Bằng sợi xích "đáp đền chữ Hiếu"
Một tấm bằng để đúc chữ Yêu Thương

Đến trường lớp tôi có bè có bạn
Để vui chơi thì quá đỗi tuyệt vời
Nhưng để học thì tôi kiệt sức
Họ không tin, họ không tin, trời ơi...
Tôi đã cố nhưng tôi không thế cố
Bởi vì tôi sắp hoá điên rồ
Thái độ họ vẫn như bao ngày cũ
Họ không hiểu rằng có lúc tôi muốn lao đầu vào ô tô
Tôi đã nhẫn, đã nhẫn nhiều nhiều lắm
Như bao nhà thông thái biết giữ gìn
Nhưng tôi mới 20, 21 tuổi
Mối tình buồn và không một đức tin...
Tôi khổ sở vì tôi lành mạnh quá
Thông luỵ ai và không sống hai lòng
Và sẽ mãi mãi là như thế
Nhưng đó chả phải là cái họ chờ mong

Tôi đã muốn ra đi tìm sự sống
Nhưng họ không độc ác, chẳng dã tâm
Còn gì hơn những bậc cha mẹ thế
Tôi ra đi là tôi sẽ sai lầm
Tôi yêu họ, tôi đã yêu họ chứ
Thủa còn thơ tôi yêu họ nhất trần
Nhưng họ khác khi cuộc đời đổi khác
Sự trải đời khiến họ rối đôi chân
Và họ trói cả chân tôi vào đó
Trói tim tôi và trói cả linh hồn
Tôi mạnh lắm nên tôi có thể rứt tung tất cả
Nhưng họ là cha mẹ của tôi...
Họ có những nỗi đau riêng của họ
Nếu tôi đi họ sẽ lại nẫu lòng
Họ cứ giữ mái nhà thiếu hơi chia sẻ
Đủ đầy mà sao cứ long đong

Họ không hiểu khi con người không hiểu
Dù yêu thương đến mấy cũng lạnh lùng
Tôi phát ngấy cái đơn thuần vật chất
Những tiếng quan tâm dù thật vẫn chung chung

Điều tôi muốn là một gia đình nhỏ
Vợ dễ thương và con cái hiền lành
Để làm một gia đình gắn bó
Yên bình trong cái sự đua tranh

Đó cũng chính là ước mong của họ
Nhưng không hiểu tôi nên họ cứ cho mình quyền xây hạnh phúc thay tôi

Vâng, tôi biết phải kiếm ra tiền chứ
Nên thơ tôi tôi bán cũng cam lòng
Nhưng phải đợi để người ta ngấm chứ
Biết bao giờ người ta mới ngấm xong...
Vâng, cốt yếu là họ không hề hiểu
Không hiểu tôi có giá trị thế nào
Không hiểu tôi đau buồn cô độc
Không hiểu tôi khao khát được khát khao
Những cái khác thì họ hoàn toàn hiểu
Nhưng ngoài ba cái không kia thì còn có cái gì
Người ta hiểu tôi như hiểu một
Con bù nhìn vô giác vô tri
Họ không tin vào những gì tôi có
Họ không tin vào nghị lực của tôi
Thì dù họ tin tôi là người tốt
Thì chẳng thà họ chẳng tin tôi
Sau uất đắng thì tôi lại sống
Như bao năm mai thêm nữa một ngày
Nhưng đừng trách tim tôi chưa rung động
Đừng trách tôi chưa yêu họ hôm nay

Tôi phải lấy niềm riêng làm phương tiện
Nghĩa là tôi đã đến bước đường cùng
Thơ đã phải đánh vào lòng thương hại
Thảm thương thay thị hiếu đám tiêu dùng
Họ muốn tôi có cái bằng thương mại
Con thú tôi bị xã hội hoá rồi
Biết quảng cáo, tiếp thị thơ choanh choách
Giấy thông hành chi nữa mẹ cha ơi...
Tôi xin nhận cái tiếng là bất hiếu
Để chữ Tâm được giữ cho tròn
Tôi phải sống để làm cho họ hiểu
Tôi muốn đáp đền theo đúng nghĩa người con

Khi viết những dòng này tôi nhớ họ
Tôi yêu hơn và hiểu họ hơn
Họ, tôi và cả thằng em tôi nữa
Đều cô đơn trong mái ấm cô đơn
Kìa, họ lại cãi nhau ngay bên cạnh
Một chút thôi nhưng tích tụ bao ngày
Những dồn nén dồn lên dồn nén
Cứ thổi phù là lại bùng ngay

Người đàn ông với trái tim bất mãn
Lấp cô đơn bằng chỉ trích, phê bình
Người đàn bà với nhiều nguyên tắc
It dịu hiền trong những đức hy sinh...

Hôm nay, sinh nhật em tôi cả nhà cuốc bộ đi ăn tiệm
Mỗi người đi trên một quãng đường
Lẳng lặng bước, từng bước chân lẳng lặng
Ở trong đầu không một chút du dương...

Định gọi món cá lại bàn về chuyện cá
Cá basa lỗi ở họ hay mình...
Ba người lớn chuyện trò dần sôi nổi
Có chút gì hàn gắn lung linh...

Chỉ còn thằng em tôi sao giống tôi hồi trước thế
Cúi mặt ăn và cứ lặng thinh

Hình như chưa từng bao giờ cả
Trong nhà tôi cả bốn người cười
Và rất hiếm và rất là rất hiếm
Một người cười mà cảm thấy tươi...
Sự thật mãi đớn đau, tàn nhẫn
Khi người ta không chịu thiết tha nhìn
Sự thật là loài người vẫn thiếu
Những tình yêu và những đức tin...

Sống và Chết


Sống
Sống tủi làm chi đứng chật trời?
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến?
Sống chịu ngu si để chúng cười?
Sống tưởng công danh, không tưởng nước.
Sống lo phú quý chẳng lo đời,
Sống mà như thế đừng nên sống!
Sống tủi làm chi đứng chật trời?
Chết
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.

Phan Bội Châu

Today Visitor